EM LÀ TẤT CẢ
Dòng đời hối hả
lạnh lùng
Thực hư, hư thực
mông lung, mịt mù.
Riêng em
ấm áp trời thu
Chân thành, tỏ sáng
cho dù bão giông.
Đời dồn
khúc lặng đêm đông
Dạt xô, bầm dập
nói không với mình.
Còn em
chan chứa ân tình
Đỡ anh vượt núi
chém kình biển xanh.
Đời bày
đầy dẫy gai cành
Nhào lên, lộn xuống
chòng chành, vô tâm.
Nhưng em
mềm mại, ân cần
Giúp anh
nhuệ khí mỗi lần xông pha.
Nương dâu bãi bể
đời mà
Sững sờ, tê buốt
biết là bến đâu.
Vì anh
dù phải dãi dầu
Sắt son
son sắt đêm thâu, ngày dài.
Hoa kia
dù nhạt, dù phai
Thời gian cứ cuốn
dù mai thế nào
Thì em vẫn mãi
yêu sao
Mãi là tất cả
tự hào của anh!
Th.S Phạm Xuân Hưng